Giới thiệu:
Bạn có sẵn sàng từ bỏ cuộc sống của mình để theo đuổi đam mê?
Người đàn ông trong câu chuyện này cứ như một con thiêu thân lao vào đốm lửa mặc cho nó biết cơ thể của nó có thể bị thiêu rụi thành tro, hắn say mê con chữ của mình một cách điên cuồng đến mức có thể chết đi vì chúng, là một chấp niệm chẳng thể nào buông bỏ được…
Liệu rằng người đàn ông bị kẹt giữa ranh giới của sự say mê và hiện thực này rồi sẽ ra sao…
Tác giả: Cảm ơn bạn đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình trong muôn vàn tác phẩm ngoài kia!
KẺ TRỐN CHẠY THỰC TẠI
Cái vách tường mỏng dính của khu chung cư đã xuống cấp này chẳng thể nào ngăn được tiếng cãi nhau oang oang của cặp vợ chồng trẻ bên cạnh, lại là chuyện cơm áo gạo tiền đây mà, nhàm chán đến thế là cùng. Quay trở lại với màn hình nhỏ trước mặt, âm thanh lạch cạch phát ra từ chiếc máy tính cũ mèm ngày càng trở nên dồn dập hơn, sợ rằng thao tác như muốn cuốn đi hết tất cả đó cũng chẳng thể theo kịp dòng suy nghĩ cuồn cuộn tựa thác đổ của người đàn ông đang ngồi nơi đây. Đã gần cả tuần nay, hắn cứ ngồi đó đắm chìm vào đoạn kết của bộ tiểu thuyết trinh thám đang viết dở, công việc này khiến cho cơ thể vốn đã gầy guộc của hắn nay lại càng trở nên thê thảm hơn, cũng đúng thôi, mỗi ngày chỉ chợp mắt chưa đến một tiếng, chẳng biết kỳ tích nào có thể giúp hắn ta sống đến tận bây giờ.
Như một con thiêu thân lao vào đốm lửa mặc cho cơ thể của nó có thể bị thiêu rụi thành tro, hắn say mê con chữ của mình một cách điên cuồng đến mức có thể chết đi vì chúng, là một chấp niệm chẳng thể nào buông bỏ được. Mặc cho chiếc bụng đói cứ réo liên hồi, hắn muốn để con chữ của mình trôi tuột ra khỏi đầu rồi hiện diện trên chiếc màn hình đang sáng cho đến khi cạn kiệt mà thôi.
Cuối cùng thì người đàn ông đó cũng dừng tay mà nhìn lên đồng hồ, đã hơn 2 giờ sáng rồi, mặc dù cái cơ thể sinh học này đang mệt lả cả đi, nhưng hắn lại cảm thấy rất sảng khoái, thật sự rất đã, là một cảm giác khó có thể miêu tả chỉ qua một vài từ. Hắn đứng lên một cách nặng nề, cố gắng lục lọi chút đồ ăn còn sót lại trong căn phòng gần như trống trơn này, nhưng thật không may cho hắn vì chẳng còn lại thứ gì cả. Nhìn một ít tiền trong tay, người đàn ông thầm cảm thán:
“Với bằng này, mình còn có thể sống được hơn một tuần nữa.”
Không nghĩ nhiều, ông ta lập tức quyết định đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây. Chiếc áo sơ mi trắng mỏng dính cùng chiếc quần đã sờn màu càng làm cho dáng vẻ mảnh khảnh của người đàn ông ấy trở nên mong manh hơn bao giờ hết, giờ đây hắn như là một chàng văn sĩ với sự sống yếu ớt hơn cả bông hoa tuyết đang chực chờ để tan biến vào mùa xuân sắp đến. Một luồng ánh sáng mạnh hắt vào con ngươi khiến hắn phải nhắm kịch mắt lại theo bản năng, đúng là vẫn không thể nào quen được với thứ ánh sáng chói lóa ở cửa hàng tiện lợi. Hắn nhanh chóng chọn vài gói mì rẻ nhất, thuận tay mua thêm một chai nước lớn rồi thanh toán ra về.
Có lẽ trời vừa mới trút xuống một cơn mưa lớn, đường về nhà cũng vì thế mà trở nên trơn trượt hơn, âm thanh từ chiếc máy phát nhạc đang tru tréo bên trong cửa hàng tiện lợi nhỏ dần theo từng bước chân của người đàn ông, cho đến khi tiếng động duy nhất ấy cũng im bặt đi, giờ đây hắn chỉ có thể nghe được tiếng bước chân nặng nề cùng hơi thở có phần ngắt quãng của mình.
Bộp… bộp… bộp…
Hình như có ai đó đang đi theo hắn, nhịp chân lúc nhanh lúc chậm như thể gã ta cố tình chơi đuổi bắt với hắn vậy, đột nhiên tiếng bước chân trở nên gấp rút hơn, hắn ngay lập tức xoay người lại trong tư thế đề phòng, nhưng lạ thay, chẳng có ai ngoài chiếc bóng của hắn đang lập lờ dưới sắc đỏ đến từ ánh đèn neon bên đường. Tiếng rè rè ngắt quãng phát ra từ chiếc đèn sáng duy nhất trong hẻm tối càng khiến tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết, cơ thể cũng theo đó mà co rúm lại trong sợ hãi, không hề chần chừ, hắn vội vã lao về như muốn trốn tránh một thứ gì đó khủng khiếp đang đuổi theo từ phía sau.
Cầu thang dẫn đến căn phòng của hắn chỉ vỏn vẹn mười ba bậc, nhưng mỗi bước đều như thể muốn rút cạn đi tất cả năng lượng còn sót lại, phải khó khăn lắm hắn mới có thể leo được đến bậc cuối cùng, có lẽ cơ thể này sắp đến giới hạn của nó. Chiếc đèn bàn cũ kỹ kia chính là nguồn sáng duy nhất mà hắn có trong căn phòng này, trái ngược hoàn toàn so với cửa hàng tiện lợi ngoài kia, đây còn là món đồ được mẹ mua cho khi vừa mới lên trung học, cũng đúng thôi, hắn còn chẳng có nổi tiền để thay cái bóng đèn đã hỏng cả tháng nay.
Căn phòng này chật hẹp bừa bộn đến độ hắn cũng phải chật vật một lúc lâu mới có thể lôi được cái ấm nước ra, chẳng khác gì một con chuột đang sống chui rúc dưới cống rãnh ở nơi thành phố phồn hoa kia. Những điều kiện sống này khiến một kẻ chỉ mới 25 tuổi như hắn lại trông giống người đàn ông trạc tuổi 40. Nhưng chỉ có hắn mới cảm nhận được sự tự do đến tận cùng khi nhốt mình trong chiếc hộp này, nơi mà chẳng một lời phán xét hay chỉ trích nào có thể chạm đến, lảng tránh thế gian đầy phiền phức ngoài kia, cho phép hắn thỏa mãn với những ý tưởng điên rồ mà chẳng ai có thể chấp nhận, đúng thật là một gã dị hợm.
Xì xụp tô mì nóng hổi trên tay, hắn hồi tưởng về nội dung của cuốn tiểu thuyết vừa viết xong kia. Câu chuyện kể về một chàng thám tử tài ba bị kéo vào vụ án giết người hàng loạt đầy bí ẩn, một tên sát nhân biến thái lấy việc sưu tầm trái tim của con người làm thú vui, kết thúc truyện tên sát nhân ấy bị bắt giữ bởi nhân vật chính, nhưng cho đến khi phải đối mặt với án tử hình gã ta cũng chưa từng thể hiện thái độ hối hận dù chỉ một lần. Mặc dù vậy, tên sát nhân biến thái này lại chính là nhân vật mà hắn yêu thích nhất, gã ta chuyên đi săn lùng trái tim của những người rơi vào trạng thái đau thương đến tột cùng, đó như là tuyệt tác hoàn mỹ của gã, cũng là một sự giải thoát cuối cùng mà gã dành cho bọn họ.
Nếu gã ta có thật sẽ như thế nào nhỉ? Liệu hắn có được giải thoát khỏi mớ xiềng xích của cuộc sống này không?
Trước đây, cuộc sống của ông ta cũng không đến nỗi tệ hại như bây giờ, hắn có một công việc ổn định đủ để sống sót ở thành phố xa lạ này, nhưng đến cuối cùng thì hắn cũng chẳng thể thuộc về thế giới đầy rẫy sự toan tính thiệt hơn ngoài kia, sự bất lực cứ từng chút một mà chiếm trọn cơ thể cho đến khi nhai nuốt luôn cả tâm trí hắn. Thể như Kền kền Rüppell (1) bị bẻ đi đôi cánh đầy kiêu hãnh mà giam mình với đám gà vịt ở sân vườn vậy. Giờ đây hắn ta hạnh phúc đến tột cùng khi được ngắm nhìn thế giới mà mình tạo ra từ nơi tối tăm này, đưa tay chạm đến những ước vọng xa vời trong từng cuốn tiểu thuyết mà hắn viết ra.
Nhưng hiện thực thì luôn nghiệt ngã, hàng trăm lần bị từ chối bản thảo, sự chì chiết đến từ người thân, bộ óc bị vắt đến kiệt quệ, tiền tiết kiệm của hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Thật ra, hắn vẫn có thể tìm được một công việc khác để nuôi lấy cái cơ thể sinh học chết tiệt đầy ràng buộc này như bao người khác vẫn thường làm, nhưng hắn không chọn làm vậy, hắn thà chết chung với sự say mê của mình thay vì phải đối diện với thứ hiện thực đầy tàn khốc ngoài kia, hắn điên thật rồi.
Tiếng đập cửa dồn dập kéo ông ta ra khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn của mình, dưới ánh sáng yếu ớt kia, hắn vẫn có thể nhìn thấy đồng hồ đang điểm ba giờ rưỡi sáng, ai lại tìm đến hắn vào lúc này nhỉ. Đột nhiên hắn nhớ đến cái gã nào đó đã đi theo mình khi nãy, ngay lập tức vơ lấy cái ấm nước, thứ cứng cáp nhất mà hắn có ngay lúc này, với hàng loạt sự phòng bị, hắn chầm chậm mở cửa ra. Nhưng chẳng có tên biến thái nào xuất hiện, trước mặt chỉ có thằng bạn thân thường hay ghé qua, hắn thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt cũng theo đó mà dãn ra.
Cậu bạn kia nhìn một màn thay đổi trạng thái xoằng xoặc này của hắn thì cảm thấy khá thú vị, theo thói quen mà trêu chọc:
– Này, cậu tính đập tôi bằng cái đấy à?
– Không, chỉ là đề phòng thôi, vào đi.
Hắn chẳng lấy gì bất ngờ khi bạn của mình xuất hiện trước cửa phòng vào thời điểm này, trước kia cũng vậy, chắc lại chơi game xuyên đêm rồi sẵn tiện ghé qua đây, dù sao thì cậu ta cũng biết rằng hắn chẳng ngủ được bao nhiêu vào ban đêm.
Cậu ta bước vào phòng một cách tự nhiên, cố gắng lách mình để đi qua đống đồ hỗn độn dưới đất, đa phần là những cuốn sách hay bản thảo mà hắn đang viết dở, tìm cho mình một chỗ được cho là sạch sẽ nhất rồi ngồi xuống. Cậu nhìn vào tô mì đã cạn nước chỉ còn lại vài vụn mì, thời dài và nói:
– Cậu lại ăn mì à, mai tôi mang cho cậu ít lương thực, ăn uống cho đàng hoàng vào.
– Được thôi.
Thật ra, đến giờ hắn vẫn không thể tin được rằng mình cũng có bạn bè và cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại nhiệt tình với một đứa vô tích sự như hắn.
Cậu ta vơ lấy một xấp bản thảo được đặt ngay ngắn trên bàn, lật từng trang một với vẻ mặt chán chường, được một lúc thì nghiêm túc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh nói:
– Tôi bảo thật, cậu nên kiếm việc gì đó mà làm, nếu cứ như thế này thì chết đói trước mất.
– Biết vậy.
“Biết vậy” là từ mà hắn hay dùng để lãng tránh những vấn đề cuộc sống vụn vặt xung quanh mình, cũng là từ mà hắn ta dùng nhiều nhất khi bị cậu bạn kia cằn nhằn.
– Cậu phải thực tế một chút chứ, tôi đâu thể nào cứ sống mãi để lo lắng cho cậu như thế này được.
– Được rồi, được rồi, tôi biết rồi mà.
Trong thâm tâm hắn thật sự rất biết ơn cậu bạn hay lo chuyện bao đồng này, cũng nhờ có cậu ta mà hắn mới có thể sống sót đến tận bây giờ. Nói thêm một vài câu chuyện nhạt nhẽo thì cậu bạn ấy ra về, trả lại dáng vẻ vốn có cho căn phòng tối tăm, tĩnh mịch này.
Sau khi chào tạm biệt với người bạn không mời mà đến kia, người đàn ông tiếp tục ngồi vào bàn để chỉnh sửa thêm một vài phân đoạn nhỏ trong cuốn tiểu thuyết của mình, dự định rằng ngày mai sẽ gửi bản thảo đã hoàn chỉnh đến một số nhà xuất bản, biết đâu may mắn sẽ mỉm cười với hắn thì sao. Hắn phì cười trước cái suy nghĩ ngớ ngẩn này của mình, từ khi nào mà hắn ta lại tin vào những thứ vớ vẩn như vận may vậy nhỉ. Nhưng thật kỳ quặc, khi túng quẫn con người lại càng trở nên lệ thuộc vào thứ gọi là thần linh mà ngay cả họ cũng chẳng biết chúng có thật hay không.
Tiếng gõ cửa một lần nữa phát ra, nhưng có phần kiên nhẫn hơn, chắc là cậu bạn lại để quên thứ gì đó ở đây. Hắn ta chẳng một chút đề phòng mà mở cửa, nhưng đứng trước cửa phòng lại là một người đàn ông xa lạ, đoán chừng chưa đến 40 tuổi. Gã ta là ai? Tại sao lại tìm đến mình vào giờ này? Hắn có muôn vàn thắc mắc nhưng chỉ dám nuốt ngược vào trong. Gương mặt đông cứng vì sợ hãi trong khi tay vẫn nắm chặt lấy tay nắm cửa của hắn khiến gã ta thích thú mà cười phá lên. Nhưng lạ thay, dù cho tên ấy chẳng hề che mặt, hắn vẫn không thể nhìn rõ ngũ quan của gã, cứ như có một màng sương mờ che phủ vậy.
Gã chầm chậm gõ nhẹ con dao găm trên tay lên vị trí ngực trái của hắn, hơi lạnh tỏa ra từ con dao sau mỗi lần chạm đến cơ thể dưới lớp vải mỏng manh kia khiến hắn ớn lạnh mà bất giác run lên. Gã ta chăm chăm nhìn những biểu hiện lúc này của hắn, phút chốc mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, hắn còn chẳng dám thở mạnh, tên này đang muốn giết hắn ư, nhưng hắn đâu làm gì để gây thù chuốc oán với gã. Hai người giữ tư thế đó được một lúc, gã ta thất vọng thốt lên hai từ “chưa đủ” với chất giọng khàn đặc của mình, từ từ hạ con dao xuống rồi rời đi, cứ như thể đây chẳng phải điều gã ta thật sự muốn.
Nhìn bóng dáng rời đi của gã ta, hắn nhẹ nhõm ngồi phịch xuống, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn, cũng đúng thôi, lá phổi đông cứng lúc nãy chẳng cho hắn ta được bao nhiêu phần oxi cả. Nhưng tại sao tên đó lại hành động như vậy? Như thể gã ta đang mô phỏng nhân vật trong cuốn tiểu thuyết trinh thám vừa hoàn thành kia, điều kỳ lạ là hắn chưa từng xuất bản hay đăng tải nó, làm sao mà có người biết đến sự tồn tại của nhân vật ấy cơ chứ. Còn câu nói khi đấy của gã ta có nghĩa là gì? Chưa đủ? Cái gì chưa đủ? Hắn phải khó khăn lắm mới lục lọi được một chút thông tin từ trong mớ ký ức lộn xộn của mình, nhân vật sát nhân được tạo ra có một nguyên tắc bất di bất dịch rằng gã ta chỉ lấy đi trái tim của con người đã thật sự rơi xuống đáy sâu của vũng lầy mà thôi. Còn hắn thì sao? Không. Hắn vẫn còn niềm tin mãnh liệt với các tác phẩm của mình. Nó như là một sợi chỉ vô hình níu giữ hắn ở lại với thế gian đầy tiếng than này, nhưng hắn đâu biết được, đầu bên kia lại nối liền với địa ngục, chỉ cần bất cẩn một chút thôi cũng đủ khiến hắn tan biến vào hư không mà chẳng thể tái sinh thêm một lần nào nữa.
Hình như hắn ta đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng.
“Đúng rồi, mình cần phải báo cảnh sát.”
Hắn ngồi co ro trong một góc phòng sau khi cánh cửa đã được khóa trái thật kỹ càng. Chỉ còn vài tiếng là trời sáng, nhưng thời gian rất biết trêu ngươi, khi càng mong ngóng thì nó lại càng đến chậm hơn, tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ vang vọng trong không gian tĩnh mịch này khiến hắn càng sốt ruột hơn cả.
Cuối cùng thì bình minh cũng ló dạng, tia nắng tìm cách len lỏi qua tấm rèm thưa mà nhảy thẳng lên người đàn ông đang thu mình trong góc tối của căn phòng kia, là vồ vập hay âu yếm đây, chẳng ai biết được. Hắn ta khẽ nheo mắt rồi đứng phắt dậy, vươn vai một chút, sau đó vơ lấy chiếc áo khoác đen mỏng rồi bước xuống phố. Không biết đã từ bao lâu rồi hắn mới có thể nhìn thấy được ánh dương rực rỡ như thế này, tiếng cười nói sang sảng của những người xung quanh đã kéo hắn trở về với thực tại, như là một phần trong đó, dù có đôi chút khác biệt nhưng lại chẳng thể tách biệt với bọn họ.
Người đàn ông ngồi vào ghế, hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại đống câu từ lộn xộn bên trong khối óc đồ sộ kia của mình, đã lâu lắm rồi hắn chưa nói nhiều như vậy, cảm giác bị tra khảo chẳng dễ chịu một chút nào. Tốn công là vậy, nhưng anh cảnh sát chỉ để lại cho hắn một lời trấn an và không muốn giải thích gì thêm.
– Thật tiếc, vì anh không thấy được hình dáng của gã ta và cũng không có thiệt hại cụ thể, nên chúng tôi không thể giúp gì ngoài việc điều động thêm một vài đồng chí đi tuần tra tại địa điểm đó thường xuyên hơn.
– Nhưng…
– Chúng tôi thật sự rất bận, nên nếu không có việc gì khác, mong anh có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Dù đã rời khỏi đồn cảnh sát từ lâu, nhưng sự phớt lờ của anh cảnh sát cứ ám ảnh tâm trí ông ta, hơn cả nỗi sợ thì sự thất vọng về thế giới này lại càng xâm chiếm lấy hắn nhiều hơn. Nếu hắn cứ như vậy mà biến mất, thì cũng chẳng có một ai để tâm, ồn ào sinh ra, vật vã sống, rồi im lặng chết đi, hệt như một sinh mệnh vô danh trong muôn vàn sinh mệnh khác mà thôi.
Những ngày sau đó.
Bản thảo của hắn ta bị tất cả nhà xuất bản khước từ một cách thậm tệ.
“Cái đống rác thế này mà cậu cũng gửi cho tôi à.”
“Thứ này còn thua cả cháu tôi viết.”
“Đừng bao giờ gửi bản thảo của cậu cho chúng tôi nữa.”
…
Hắn bất lực ngồi trong góc tối nhìn chiếc điện thoại của mình reo liên hồi với lời thúc giục gửi tiền về cho gia đình trả nợ.
Bên ngoài cửa phòng, bà chủ nhà đang gắt gỏng ra sức chửi mắng vì hắn đã chậm đóng tiền nhà hơn hai tháng nay, tiếng oang oang của mụ ta làm hắn có chút sợ hãi, hắn sai, nhưng biết làm sao được, hắn đâu còn tiền. Bà chủ nhà hậm hực bỏ đi sau khi chốt một câu cuối:
– Nếu ngày mai mày mà không đóng tiền nhà thì liệu hồn mà cuốn gói ra khỏi đây.
Từng chút, từng chút một, hắn cảm thấy những bàn tay vô hình kia đang từ từ tóm lấy cổ rồi lôi hắn xuống vũng lầy đầy tăm tối không một lối thoát, nghẹt thở, hắn thật sự không chịu nỗi nữa rồi, nhưng bọn họ cứ đứng đó nhìn hắn rơi xuống một cách hả hê, có lẽ đây chính là cách mà thế giới này đang vận hành. Nếu là dạo trước, hắn sẽ đưa tay về phía bọn họ mà cầu cứu, nhưng khi đó chẳng có ai muốn cứu rỗi người đàn ông lập dị này, hắn như là một đứa con bị thế gian vô tình bỏ rơi, là một tội lỗi cần phải xóa bỏ, thế nên hắn sẽ để mình dần chìm xuống cái hố sâu thăm thẳm kia mà không một lời than trách.
Sợi dây nắm giữ sinh mạng của hắn đã đứt.
Trong khi cánh cửa kia vẫn bị khóa chặt, tên sát nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn và chẳng biết bằng cách nào mà gã ta có thể bước vào được bên trong. Ngay lúc này gương mặt gã có phần rõ ràng hơn lúc trước, nhưng hắn vẫn không thể nhìn được từng chi tiết một. Gã ta cứ đứng đó im lặng quan sát người đàn ông đang ngồi một góc với ánh mắt thất thần kia. Trái tim của hắn giờ đây đã bị một làn nước đục ngầu khốn cùng vây lấy, chẳng thứ gì có thể khiến hắn sợ hãi được nữa, hắn đang chấp nhận cái chết như là một sự giải thoát cuối cùng, hắn mỉm cười nhìn tên sát nhân kia:
– Đến đây, tôi đang đợi anh.
Đau đớn, lạnh lẽo và nhẹ nhõm là những xúc cảm cuối cùng mà hắn có. Nhưng nếu hỏi hắn có đang luyến tiếc cuộc sống này không? Hắn có. Mặc dù cuộc sống cứ mãi chông chênh nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ nó, cũng chưa từng một lần đánh mất niềm tin với chính bản thân mình.
Đột nhiên, cánh cửa bị mở toang một cách mạnh bạo, gương mặt lo lắng của người bạn thân khi lay lay cơ thể lạnh ngắt trên đống chất lỏng nhầy nhụa kia, chính là khung cảnh mà đôi mắt hắn có thể nhìn thấy được trước khi đánh mất ý thức của mình.
…
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, tiếng ồn ào xung quanh đánh thức thính giác, đôi mắt từ từ lấy lại quyền điều khiển, chớp chớp mắt một cách nặng nề hắn phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, người đang đứng phía xa kia trông thật quen mắt, là mẹ của hắn. Cuốn phim bên trong đầu hắn ta như được bật công tắc, chiếu lại toàn bộ những hình ảnh đã xảy ra trước khi ngất đi. Đột nhiên, ngực trái của hắn nhói đau, hắn đưa tay chạm vào vết thương trước ngực, cảm nhận từng thớ thịt của mình được may lại một cách ngay ngắn, ước chừng dài khoảng một gang tay, hắn còn sống.
Khi phát hiện ra đứa con của mình đã tỉnh dậy, người mẹ lập tức chạy về phía giường bệnh, đôi tay run run ôm chầm lấy hắn mà nức nở:
– Tại sao con lại làm điều ngu ngốc như thế?
Hắn thật sự không hiểu. Hắn đã làm gì sai ư? Người bị thương là hắn mà? Một lần nữa, hắn ôm lấy nỗi thất vọng với thế gian này. Hắn trống rỗng nhìn người mẹ đáng thương nhưng cũng đáng trách trước mặt, muốn nói rằng con không sao, nhưng cổ họng bị đông cứng này khiến hắn chẳng thể nào cất lời được.
Đội ngũ y bác sĩ đã rất khó khăn để thuyết phục được người mẹ rời đi, trả lại không gian yên tĩnh để bác sĩ có thể thăm khám cho người bệnh. Sau khi thực hiện vài thao tác kiểm tra vết thương một cách chuyên nghiệp, bằng giọng nói trầm ấm của mình, bác sĩ cất lời:
– Anh hãy kể cho tôi nghe chi tiết chuyện đã xảy ra vào đêm đó, được chứ?
Để giúp người đàn ông có thể nói chuyện một cách dễ dàng, bác sĩ đã kê đầu hắn cao hơn một chút.
Hắn im lặng, hắn chẳng muốn nói gì cả, hắn không cần bất kỳ ai thương hại, đây được xem như là một chút lòng tự tôn còn sót lại của hắn. Đột nhiên hắn nhớ đến người bạn của mình, người mà hắn nhìn thấy cuối cùng trước khi ngất đi, hắn hốt hoảng hỏi:
– Bạn của tôi, cậu ấy đâu rồi, có lẽ cậu ấy đang gặp nguy hiểm, tên sát nhân có thể sẽ tìm đến cậu ấy.
– Bạn của anh? Tên sát nhân?
Người đàn ông khẳng định một cách chắc nịch trước sự nghi ngờ của vị bác sĩ.
– Đúng. Tôi phải đi tìm cậu ấy.
Hắn lập tức tháo dây truyền dịch đang ghim trên cánh tay của mình, nhưng được bác sĩ ngăn lại kịp thời.
– Anh bình tĩnh đã, chúng tôi sẽ cho người đi tìm cậu ấy, nếu giờ anh mà rời đi, anh sẽ ngất xỉu tiếp đấy, lúc đó sẽ ảnh hưởng đến bạn của anh, đúng không nào.
Người đàn ông nghi ngờ mà dò hỏi vị bác sĩ kia.
– Anh nói thật chứ?
– Tôi chắc chắn. Anh hãy nằm xuống nghỉ ngơi, được không?
Hắn ta cố gắng tìm lấy một sự dối trá trong ánh mắt của vị bác sĩ, nhưng nó không tồn tại. Đến cuối cùng thì hắn cũng phải thỏa hiệp với sự kiên định ấy mà gật đầu nằm xuống. Nhưng khi vị bác sĩ kia rời đi, hắn ngay lập tức bật dậy và đi theo từ phía sau.
Vị bác sĩ và mẹ hắn nói gì đó với nhau, rồi cùng bước vào văn phòng làm việc ở cuối hành lang. Một phần vì tò mò, một phần vì có cảm giác vị bác sĩ kia đang cố tình che giấu một điều gì đó, hắn đứng bên ngoài, nhìn qua khe cửa nhỏ, nơi tốt nhất để quan sát mọi động tĩnh bên trong căn phòng kia.
– Sau một số thông tin mà tôi có, con của cô không chỉ là bị trầm cảm thông thường mà dẫn đến tự sát. Cậu ấy bị mắc một hội chứng tâm lý có tên gọi là rối loạn thực tưởng (2), mà người ta vẫn thường gọi là bệnh hoang tưởng.
Người mẹ sốc đến độ chẳng nói được câu nào. Vị bác sĩ kia ngừng một chút rồi tiếp tục giải thích:
– Người bệnh không thể phân biệt được đâu là thật và đâu là tưởng tượng. Từ đó, họ sẽ bị lẫn lộn giữa hiện thực và trí tưởng tượng của mình. Hậu quả nghiêm trọng nhất là tự làm tổn thương chính mình trong vô thức.
– Nhưng… nhưng… lỡ như có ai đó đang muốn tìm cách giết con tôi…
– Tôi tin chắc rằng những suy đoán của tôi không thể sai. Theo như thông tin từ phía cảnh sát cung cấp, không có bất kỳ dấu vân tay lạ nào được phát hiện và camera trước cửa phòng cũng không ghi lại bất kỳ sự xuất hiện của người lạ nào ngoài cậu ấy, kể cả bà chủ nhà cũng chỉ đứng trước cửa. Thêm nữa, khi tôi hỏi chuyện, cậu ấy có nhắc đến người bạn đã cứu mình, nhưng số điện thoại và người gọi đến bệnh viện cấp cứu chính là của cậu ấy, chúng tôi vẫn còn đoạn ghi âm cuộc gọi khi đó để đối chứng giọng nói. Cuối cùng, tư thế của cậu ấy khi được chúng tôi phát hiện rất kỳ lạ, cả cơ thể đang trong trạng thái thoi thóp với tay phải cầm con dao và tay trái cầm điện thoại. Vì thế, với kinh nghiệm điều trị của mình, đây chính là kết luận của tôi.
Người mẹ lo lắng hỏi:
– Vậy… tôi phải làm sao đây bác sĩ.
– Nguyên nhân có thể xuất phát từ sự căng thẳng kéo dài trong cuộc sống, bị bỏ rơi từ xã hội và gia đình, hoặc có một sự kiện mạnh mẽ nào đó khiến cậu ấy bị tổn thương tâm lý. Tôi sẽ kê một số loại thuốc giúp cậu ấy giảm tình trạng này trong thời gian đầu. Tuy nhiên, cô nên đưa người bệnh về nhà để chăm sóc, có lẽ khi tiếp xúc với những người thân, tình trạng bệnh của cậu ấy sẽ dễ thuyên giảm hơn.
– Vâng… bác sĩ.
Vị bác sĩ kia vừa dặn dò vừa đưa cho người mẹ một tờ giấy ghi chú nhỏ.
– Sau khi xuất viện hãy quay lại đây để tái khám ít nhất mỗi tuần một lần. Còn đây là thông tin liên hệ của bác sĩ tâm lý chuyên điều trị các bệnh nhân mắc hội chứng rối loạn thực tưởng mà tôi quen biết, cậu ta rất giỏi nên cô cứ yên tâm.
Người mẹ nhận lấy tờ giấy ghi chú rồi rối rít cảm ơn vị bác sĩ. Nhưng khi dự định quay trở về phòng bệnh để chăm sóc con mình, người mẹ nhìn thấy hắn ta với dáng vẻ đầy hoang mang đang nhìn chằm chằm vào bà và vị bác sĩ kia.
Hắn đã biết hết tất cả.
Nhưng hắn chẳng biết mình phải phản ứng như thế nào mới đúng, phải làm sao đây. Vào khoảnh khắc ấy, cái thế giới mà hắn ta có cả căm ghét có cả yêu thương này bỗng chốc đổ sụp xuống, như đoàn tàu bị trật bánh khi đang lao nhanh, chỉ có thể bất lực nhìn bản thân mình kéo theo những ước vọng trước giờ mà ngã xuống, nằm trơ trọi giữa cánh rừng xanh mướt không một bóng người. Nếu người bạn thân hay tên sát nhân đó đều không có thật, thì liệu rằng hắn ta có đang thật sự tồn tại hay không?
Hắn cứ đứng đó, như tự tách mình ra khỏi cổ cơ thể nặng nề này mà quan sát mọi thứ hỗn loạn ngoài kia. Cho đến khi được người mẹ đưa về nhà, nơi cách thành phố tận 100km, nhưng hắn vẫn ở trong trạng thái vô hồn như thế.
Căn phòng với cánh cửa đóng kín trước mặt này vẫn y hệt với nơi hắn sống khi ở thành phố, nhưng ở đây chẳng có gì thuộc về hắn cả, không có bản thảo, không có những con chuột chết, cũng không có cả mùi ẩm mốc vốn đã thuộc về hắn.
Trống rỗng đến mục ruỗng.
Sau khi tắm xong, hắn từ từ lau đi hơi nước còn đọng lại trước gương, nhìn khuôn mặt hốc hác của mình dần trở nên rõ ràng hơn, hắn bất ngờ nhận ra người trong gương này chính là cậu bạn thân mà hắn luôn mong ngóng mỗi khi đêm về, cũng chính là tên sát nhân máu lạnh với con dao thường trực trên tay kia. Người giúp đỡ hắn bấy lâu nay lại chính là bản thân hắn. Người muốn hắn chết đi nhất cũng chính là bản thân hắn. Hắn muốn sống hay muốn chết? Hắn cũng chẳng biết nữa.
Hắn ngã người lên giường với mái tóc ướt đẫm, bàn tay vô thức bật bản nhạc duy nhất có trong danh sách phát của mình. Từng âm điệu mạnh mẽ vang vọng khắp không gian, ôm lấy toàn bộ cơ thể, như muốn đánh thức đứa trẻ đang ngủ say bên trong hắn.
“Chúng ta là những kẻ sống trong mộng mơ.
Cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết.
Dự định sẽ bay thật xa,
Để trốn thoát mọi thứ trong thực tại.
Nhưng rồi ta có thật sự ổn.
Để đôi cánh chẳng thể nào bay thật cao với lớp bùn nặng trĩu kia…”
Đúng. Tại sao phải trắng, phải đen? Tại sao say mê lại không thể tồn tại song song cùng thực tại? Phải chăng trước giờ lằn ranh ấy là do chính hắn tự tay vẽ ra? Chẳng ai đặt ra giới hạn cho những khát vọng của hắn cả. Chính hắn mới là người đã tự cắt bỏ đôi cánh của mình, để rồi mãi ngồi đó mà thèm thuồng nhìn lên bầu trời trong xanh kia. Thay vì cố đánh bại hiện thực để sự say mê mơ hồ của mình được buông thả, thì việc sống với hiện thực và âu yếm sự say mê lại là một sự lựa chọn tốt hơn cả.
Người đàn ông như tỉnh táo sau một cơn mê dài, hắn bật dậy, tiến lại gần chiếc gương trong phòng tắm kia, cạo hết râu ria trên mặt, cắt ngắn mái tóc xuề xòa của mình, hắn đã sẵn sàng để sống, hắn sẽ làm việc để nuôi lấy cái cơ thể này, thứ đang chứa đựng toàn bộ linh hồn hắn, cũng là nơi khởi nguồn và nuôi dưỡng niềm say mê cháy bỏng mình.
Khi mở cửa phòng bước ra, hắn nhìn thấy một đứa trẻ trạc tầm 12 tuổi đang đứng đó, thân hình nhỏ bé ôm lấy một bó hoa lớn với nụ cười tựa nắng mai nhìn hắn, một nụ cười vô tư mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Cậu bé đưa bó hoa lớn trong tay cho người đàn ông, khẽ nghiêng đầu nói:
– Cảm ơn!
Hắn chưa kịp hết bất ngờ vì sao trong nhà mình lại xuất hiện thêm một cậu bé xa lạ thì tiếng mẹ gọi đã kéo hắn quay về:
– Con không sao chứ?
Đứa trẻ biến mất như chưa từng tồn tại, bó hoa trên tay hắn cũng thế, hắn biết rằng bệnh tình mình không hề thuyên giảm, nhưng chẳng sao cả, hắn vẫn là hắn, hắn đã gặp lại bản thể đầy mộng mơ trước kia của mình. Người đàn ông ôm chầm lấy mẹ mình, thì thào nói:
– Con cảm ơn.
Ghi chú:
(1) Kền kền Rüppell được xem là loài chim bay cao nhất với 11.300m (37.000 ft) so với mực nước biển.
(2) Rối loạn thực tưởng (Delusional Disorder) là một loại bệnh tâm thần nghiêm trọng, trong đó người bệnh không thể phân biệt được đâu là thật và đâu là tưởng tượng.
Lưu ý: Rối loạn thực tưởng (Delusional Disorder) không phải là bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng (Paranoid Personality Disorder), được biểu hiện bởi bệnh nhân không tin tưởng vào người khác và cho rằng những người khác có ý định làm hại hoặc đánh lừa họ, ngay cả khi họ không có hoặc không đủ sự biện minh cho những cảm giác này.